Đỏ

Thanh xuân, ấy là những tháng năm lạ thường nhất của đời người...
Chao ôi cái tuổi ấu thơ vô lo vô nghĩ, vô tư lự, phải chăng ta đã dồn hết cả lo, cả nghĩ, cả tư lự mười mấy năm qua để chất chồng lên đầu óc ta trong vài năm tháng thanh xuân này? Bước khỏi cánh cửa bao bọc của ấu thơ, va chạm với bao sự thực khốc liệt của cuộc đời, ấy vậy mà ta chỉ như một kẻ ngơ ngác không hiểu ngôn ngữ, và “chẳng làm gì được hơn cây cọc gỗ trang trí sân khấu cho một vở kịch nước ngoài.Những tấn trò đời diễn ra trước mắt, tôi hoàn toàn không hiểu tí gì. Ngoài nỗi đau. Hay vì thế mà lại càng khó chịu đựng hơn” (Đỏ).
Nguyễn Dương Quỳnh năm nay mới hơn hai mươi tuổi, và có lẽ không ở cái tuổi ấy, người ta không thể viết về thanh xuân với nỗi buồn dị thường và đẹp đẽ đến vậy.
Nhận định:
“Ngay ở tác phẩm đầu tiên này, Nguyễn Dương Quỳnh đã là một nhà văn đúng nghĩa, gây ám ảnh với những ý nghĩ sâu sắc một cách nhẹ nhàng, và nhất là với một màu đỏ buồn bã kỳ lạ, hiếm thấy.” - Nhị Linh